vendredi 26 février 2010

Xuân Của Tôi

Xuân của tôi không hoa thơm bướm luợn
Không mai vàng, pháo đỏ, bánh chưng xanh
Xuân của tôi, cơn gió rét xuyên mành 

Và bông tuyết đươm cành thông nặng trỉu

Xuân của tôi im lìm không xe ngựa
Không rộn ràng xiêm áo lể chùa xa
Đường giá băng chân bước ngại ngần qua
Một lần nữa xuân về trong quạnh quẽ

Rồi xuân ấy một mùa xuân không khác
Trong lạnh đầy có hoa nhỏ xinh xinh
Xuyên tuyết trắng dâng một dóa hữu tình
Cho xuân bỗng là xuân trong giây phút.

Và như thế xuân tôi bừng sức sống
Trong nhẹ nhàng thanh thản với hoa kia
….



(16/2/2010 – Canh Dần, mùng 5 tháng Giêng)

vendredi 29 janvier 2010

Nhớ ...

Bạn ơi, con chim non lìa tổ nên không còn nhớ đường bay. Hãy gửi lại cho tôi chút ân tình ngày cũ với mùi hương ngọc lan trong nắng chiều dần phai nhạt. Hãy gửi lại cho tôi nồng nàn mùi đất ấm sau những cơn mưa hạ. Rồi đêm đêm, bên gối lạnh, lúc nghiêng sang tưởng như còn tóc bạn đang níu giữ tình tôi...
Cuộc đời cứ mãi dần trôi, bên phương trời xa lạ tôi miệt mài trong sương sớm với nắng chiều. Từng bước tôi đi âm thầm như tiếng nhịp thời gian. Và như thế tôi lang thang qua từng con phố rộn ràng người lại qua...thế mà lòng tôi sao hoang vắng quá. Bạn ơi, bóng đêm từ từ đổ xuống mang theo cái lành lạnh phủ vai tôi. Những tiếng kèn xe như thưa dần, như trốn tránh khi những ánh đèn vàng bắt đầu thắp nến. Tôi sẽ đi đâu, tôi sẽ về đâu khi con chim không còn nhớ đường bay, khi sức tôi đã kiệt như cánh chim nào mõi mòn trong đêm không bến đổ....